Có Bao Giờ Trăng Vỡ
Có bao giờ trăng vỡ không em
Cho tình ta chết lặng êm đềm
Như máu tràn tuôn ngoài thân thể
Biển sóng sầu cứ thế dâng lên
Có bao giờ cây chẳng còn xanh
Chiếc lá khô lặng lẽ xa cành
Như cuộc tình mình không chung lối
Ta lạnh lùng trên phố buồn tênh
Có bao giờ gió chẳng còn bay
Không gian xưa lặng chết lưu đày
Em không ngoảnh mặt nhìn nhau nữa
Trong bềnh bồng chợt thấy hồn say
Có bao giờ trái đất nát tan
Ta cùng em mất dấu địa đàng
Lạc nhau giữa thiên hà vô tận
Tiền kiếp hẹn hò em bước sang
Khiếu Long
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét