Không thể nào quên
Hỏi người có thể nào quên
Tường vi nở muộn đóa mềm mong manh
Sương buồn từng giọt long lanh
Hạt thương hạt nhớ trên cành đong đưa
Chuyện mình huyền thoại cổ xưa
Từ trong tiền kiếp yêu vừa ngàn năm
Đường tình vạn lý xa xăm
Thời gian chẳng xóa được mầm duyên ta
Giữa vùng phố ảo bao la
Hồn thơ nửa mảnh chung hòa nhịp say
Chén tình có đắng buồn cay
Vẫn thơm niềm nhớ đong đầy không quên
Tiểu Vũ Vi
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét